Kiến trúc trong thời kỳ Mesopotamia (khoảng 4000 – 539 TCN) phản ánh sự phát triển văn minh của các nền văn minh thành công ở khu vực đồng bằng sông ngòi Mesopotamia, bao gồm các thành phố như Ur, Babylon, và Nineveh. Kiến trúc trong thời kỳ này thường được xây dựng với mục đích tôn giáo và quyền lực, với sự thể hiện của các đền đài, cung điện và các công trình công cộng.
- Ziggurat: Ziggurat là một loại kiến trúc đền đài có hình dạng bậc thang, đặc trưng của Mesopotamia cổ đại. Chúng được xây dựng từ các viên đá hoặc đất, được bao quanh bởi các tầng bậc ngày càng nhỏ và được xem như nơi thờ phượng các vị thần. Ziggurat được xem là cầu nối giữa trần tục và thần thánh, và thường là trung tâm tôn giáo và quyền lực trong các thành phố Mesopotamia.
- Cung điện: Các cung điện là những công trình quyền lực và hoàng gia trong thời kỳ Mesopotamia. Chúng được xây dựng với kiến trúc lớn và phức tạp, thường có các phòng hội nghị, phòng lễ tân và khu vực sống riêng cho vua và hoàng hậu. Ví dụ nổi tiếng là Cung điện Không gian Tình yêu tại thành phố Babylon.
- Tường thành: Tường thành là một yếu tố quan trọng trong kiến trúc Mesopotamia để bảo vệ các thành phố khỏi các cuộc tấn công và xâm lược. Tường thành thường được xây dựng từ đất và đá, và được gia cố bằng các tháp canh và hệ thống cổng. Tường thành Babylon là một trong những tường thành nổi tiếng, được xem là một trong những công trình kỹ thuật ấn tượng nhất của thế giới cổ đại.
- Nhà dân cư: Trong các thành phố Mesopotamia, người dân sống trong các ngôi nhà đơn giản được xây dựng từ đất và gỗ. Những ngôi nhà này thường có các phòng chức năng, sàn gạch và các tầng cao.
- Hầm mỏ neo: Mesopotamia cổ đại cũng được biết đến với việc phát triển hầm mỏ neo, một công nghệ xây dựng dùng