Kiến trúc Romanesque là một phong cách kiến trúc phổ biến trong thời kỳ Trung cổ (khoảng từ thế kỷ 10 đến thế kỷ 12). Phong cách này phát triển từ kiến trúc Byzantine và Carolingian, đồng thời còn có sự ảnh hưởng của kiến trúc Roman cổ đại.
Đặc điểm chung của kiến trúc Romanesque bao gồm:
- Kiến trúc dày dặn và mạnh mẽ: Các công trình Romanesque thường có kiến trúc dày dặn và khối lượng lớn. Chúng được xây dựng bằng đá và gạch nung, tạo nên vẻ đồ sộ và ấn tượng.
- Các cấu trúc chữ T: Kiến trúc Romanesque thường có hình dạng chữ T với những ngôi nhà thờ có một lối vào chính và một hành lang ngang. Điều này tạo ra một không gian chính rộng rãi để đón tiếp người dân.
- Các cửa sổ nhỏ: Các nhà thờ Romanesque thường có các cửa sổ nhỏ, hẹp và một số trường hợp không có cửa sổ hoặc có ít cửa sổ hơn so với phong cách Gothic sau này. Điều này giúp tăng tính chắn gió và độ bền của công trình.
- Các cấu trúc cung tròn và hình nón: Kiến trúc Romanesque sử dụng các cấu trúc cung tròn và hình nón để tạo ra sự ổn định và khối lượng. Những cấu trúc này thường được thể hiện trong các vòm cung, cánh đồng và mái nhà.
- Tính chất tôn giáo: Kiến trúc Romanesque thường được sử dụng cho các công trình tôn giáo như nhà thờ, tu viện và tu viện. Các công trình này thường có các chi tiết tôn giáo như các tượng thánh, biểu tượng và bức tranh tường.
Một số ví dụ nổi tiếng về kiến trúc Romanesque bao gồm Nhà thờ Pisa ở Ý, Nhà thờ Durham ở Anh, và Basilica Saint-Sernin ở Pháp. Kiến trúc Romanesque đã làm nền tảng cho sự phát triển của kiến trúc Gothic sau này và có sự ảnh hưởng lớn đến các phong cách kiến trúc tiếp theo.